Ở Việt Nam mạng người trị giá 300.000 Hồ tệ

Nguyên Thạch (Danlambao) - Nhân vụ Ban tuyên giáo, báo chí "Lề đảng" lu loa một cách trơ trẽn trắng trợn rằng "Người dân đi biểu tình để nhận 300.000 VNĐ (tức khoảng 15 đô Mỹ), người viết cũng muốn góp ý đôi điều về cái vụ nhà ước và đ CSVN đã định giá mạng người ở đất nước này tựa như bèo.
Không phải tự nhiên mà ông nhà thơ Bùi Minh Quốc đã nêu lên cảm nghĩ của mình “Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa, cả một thời đểu cáng đã lên ngôi”. Tiến Sĩ Hà Sĩ Phu với nỗi niềm: Chia tay ý thức hệ. Không phải vì vô cớ mà Đức Cha Ngô Quang Kiệt nói: “Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên” (1). Cảm nghĩ trên, không chỉ thể hiện ở các bậc tu hành, trí thức mà nó còn nhan nhãn trên cửa miệng của hàng triệu triệu người dân dã bình thường ở mọi lúc mọi nơi. 
Chúng ta hãy suy ngẫm lời khuyên bảo của Đức Dalai Lama: “Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng đôc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời”
Bà Thủ Tướng Đức Angela Merkel nói: “Cộng Sản đã làm cho người dân trở thành gian dối”
Tổng Bí Thư Đảng Cộng sản Liên Sô Mikhail Gorbachev: “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá”
Và một người Việt Nam khác, cố Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu đã phán câu để đời: “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm”
Ngần ấy lời nhận định của những nhân vật từng trải, kinh nghiệm về lãnh đạo cũng đã đủ để cho chúng ta thấy được sự thật và không thể kéo dài mãi nếp suy nghĩ mơ hồ viển vông về chủ nghĩa cộng sản và xã hội của nó. 
Cộng ản là tai ươn, là tròng ách... nếu không muốn nói là hiểm họa của nhân loại. Ở Việt Nam, xuyên suốt thời gian xấp xỉ 80 năm nắm quyền, người ta đã nhận thức một cách rất rõ rệt rằng Cộng Sản đã không đóng góp được gì cho Dân tộc, Dân chủ, Nhân quyền và ngay cả việc “thống nhất đất nước” cũng đã không mang được tính chính nghĩa. Một cuộc chiến “Huynh đệ tương tàn”. Người cộng sản đã gian manh tráo trở cố xé cho bằng được Hiệp định Genève, Hiệp định Paris để thực hiện mưu đồ thống trị cho băng đảng riêng mình mà chính từ CƯỚP chính quyền (miền Nam) đã nói lên được cái dã tâm của họ. Người cộng sản không vì Quê hương, không vì Dân tộc chi cả, họ chỉ vì bản thân và băng nhóm hầu được cai trị, bóc lột, cướp giựt để phục vụ những nhu cầu mà họ thèm khát về quyền lực, tiền bạc, vị thế độc tôn... cho dẫu phải đốt cả Trường Sơn, phải nướng rụi hàng triệu thanh niên, phải dâng cả Hoàng Trường Sa và Biển Đông cho thiên triều Trung Cộng, cho dẫu cả dân tộc vô tội phải chịu ách tròng nô lệ. 
Hẳn không thiếu những hạng người hẹp hòi u mê nhưng chuyên quyền đã hạch họe rằng: Bạn đã làm gì hữu ích cho đất nước mà cứ luôn săm soi, phê phán, chỉ trích?. Đóng góp thế nào được khi công chúng đã nắm biết được sự chuyên quyền, trí trá, mụ mị và lừa dối?. Nhiệt huyết xây dựng thế nào được khi mái nhà lãnh đạo của đảng đã dột từ trên xuống dưới không chừa một chỗ nào?. Tham nhũng, nhũng nhiễu, cướp bóc cho đến chiếm đoạt, vòi vĩnh, hống hách cửa quyền... Đóng góp cho một băng đảng Mafia để đồng lõa, để phụ họa với tội ác ư?. 
Thái độ “bất tuân dân sự”, bất cộng tác, nêu lên những thói hư tật xấu, những mưu mô xảo quyệt của bè lũ chuyên chế cầm quyền cho tất cả được biết là những hành vi mang đầy tính thiện. Nhà văn Nga Alexandre Soljenitsym nói: “Khi thấy thằng Cộng Sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo. Nếu ta không có can đảm nói nó nói láo, ta phải đứng lên ra đi, không ở lại nghe nó nói láo. Nếu ta không can đảm bỏ đi, mà phải ngồi lại nghe, ta sẽ không nói lại, những lời nó đã nói láo với người khác”. 
Đàng sau những băng-rôn đao to búa lớn, những lời hoa mỹ rỗng tuếch của các giới chức cầm quyền, của Bộ Chính Trị, của Ban Tuyên Giáo, của Trung Ương Đảng là một thực thể xã hội thê thảm, đầy bất trắc với vô vàn oan khiên. Con đường mà đảng CSVN đã đi, đang đi và sẽ đi là những con đường mờ mịt, đầy bóng tối và hoàn toàn vô vọng. Nếu không là thế thì tại sao tên đảng trưởng của một đảng tự gán cho mình cái quyền độc tôn lãnh đạo (theo điều 4 Hiến pháp), Nguyễn Phú Trọng đã khẳng định khi phát biểu trước quốc hội: “Xây dựng CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”. 
Trên thực tế ở Việt Nam, không ai mà không biết về tham nhũng, cướp bóc, giựt dọc, gian dối, lừa đảo, đạo lý suy đồi, nói một đàng làm một nẻo... Một nơi có đầy dẫy các thứ tai nạn: Giao thông, chất độc hại, ô nhiễm môi trường, bệnh tật... nơi mà sự bất ổn đang chực chờ xảy đến cho bất cứ ai và bất cứ lúc nào, nơi nào. 
Vào năm 2015, nguồn tin từ công an huyện Bắc Bình, tỉnh Bình Thuận cho biết: Cơ quan công an đang giám sát chặt bà Trương Thị Quy (33 tuổi, ngụ khu phố Xuân An 1, thị trấn Chợ Lầu) hiện điều trị tại bệnh viện Đa Khoa Bắc Bình Thuận để phục vụ điều tra. Bà Quy là nghi can gây ra vụ phóng hỏa đốt con gái là Nguyễn Thị Kim Linh (12 tuổi) vào chiều 25/8 gây rúng động địa phương. 
Ở đây, mạng sống của con người như bèo bọt, người ta sẵn sàng giết hại lẫn nhau vì những lý do không đâu, người ta sẽ đánh nhau, đâm nhau chí tử bởi những cái cọ quẹt xe cộ, những nét nhìn không thiện cảm. Người xa lạ đâm chém nhau đã đành, mới đây, tin tức đã đăng hình ảnh của một người mẹ sẵn sàng dùng xăng đốt con ruột của mình chỉ vì những tờ vé số bán không hết có trị giá 300.000 đồng (tức khoảng 15 USD) (2). Nơi mà cán bộ lãnh đạo tranh giành nhau cái ghế ngồi, xe sang, biệt thự lâu đài, đất đai cao giá... Nơi mà người dân cũng tranh giành nhau từng bát cơm hạt muối, cấu xé lẫn nhau để giành lấy sự sinh tồn cho dẫu sự sinh tồn ấy không thấy được bóng dáng tương lai!. 
Sự mụ mị trí trá một cách trơ trẽn và dai dẳng nhằn ngụy biện cho sự bất minh của một lũ cầm quyền hầu kéo dài sự cai trị của chúng trong khi người dân như một đám cừu nhút nhát mang đầy sợ hãi. Tương lai và ngày mai?. Hỏi tức trả lời. “Tâm tư” cho một đất nước thì vô vàn, tác giả xin gởi theo đây lời tâm tình để tạm kết thúc bài viết ngắn này. 
Nỗi nhục khi làm công dân một nước CHXHCN Việt Nam! 
Tôi cúi mặt khi tay cầm hộ chiếu  Nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam  Một quốc gia đã rất nổi tiếng về mụ mị và gian tham…  Dân của một nhà nước, có lời nói và việc làm hoàn toàn trái ngược! 
Đảng cầm nắm chính trị thì đê hèn nhu nhược  Trước giặc ngoại xâm thì lui bước quy hàng  Kinh tế thị trường theo định hướng… đẩy đất nước đến khốn khó lầm than  Thông đồng với giặc để nuôi một số lượng khổng lồ côn an nối giáo. 
Dân bất đồng thì bắt bớ đánh đập tra khảo tàn bạo  Hệ thống báo đài thì ra rả bố láo mỗi ngày  Bày trò lễ lộc để tự sướng rằng ta đây đánh Mỹ đuổi Tây  Để cuối cùng lộ bộ mặt… tôi tớ cho quan thầy Tàu Cộng! 
Một đất nước mà cán bộ quan chức đều tranh giành cướp giựt để… sống  Một thể chế gồm những thằng tham quan là lũ chuột cống hôi tanh  Cầm nắm cả vận mệnh quốc gia mà đéo cần phải học hành  Chung chi tiền bạc cũng có bằng xanh bằng đỏ. 
Ở một xứ sở mà người dân còn thua cả chó!  Đòi dân chủ nhân quyền thì bị tó về xó nhà lao  Thế kỷ 21 mà vẫn còn "Luật là tao, nhà nước là tao"!  Chẳng ngần ngại tôn Tàu là mẫu quốc. 
Ở một nước mà người dân không sống bằng sự thật  Gian dối, điêu ngoa, lất khất, đốn hèn…  Đảng đã trồng người phải biết biến trắng thành đen!  Qua bao nhiêu năm lặp đi lặp lại, thành quen trâu ngựa. 
Một đất nước mà nhìn nơi đâu cũng muốn mửa  Nhìn nơi đâu cũng đầy lửa hận thù  Đi nơi đâu cũng thấy dầy dẫy xuẩn ngu  Ôi nước Việt!  Một nhà tù vĩ đại. 
Công dân CHXHCN Việt Nam?  Thật kinh hãi  Tiên sư cha đám Cộng Sản Việt Nam, một bọn sặc mùi chó đái… 
*
Ghi chú
(1) http://sachhiem.net/XAHOI/xhM/MinhLuan.php
(2) http://dantri.com.vn/phap-luat/thuong-tam-chau-be-bi-me-tuoi-xang-dot-vi-khong-ban-het-ve-so-20150826164744606.htm
17.06.2018
Nguyên Thạch danlambaovn.blogspot.com

Source: Dân Làm Báo

© 2016 About Us | Terms & Conditions