Thông Cáo Đặc Biệt của UBTTTADCSVN Về việc: Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30/4, Ngày Quân Lực 19/6 của nhóm Việt gian Ngô Thanh Hải Thượng Nghị Sĩ Quốc Hội Canada, Nguyễn Ngọc Bích (Việt Tân?), Nguyễn Đình Thắng BPSOS và tên nằm vùng Đặng Chí Hùng

(Xem: 1207) -




ỦY BAN TRUY TỐ TỘI ÁC ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM TRUNG TÂM ĐIỀU HỢP TRUNG ƯƠNG P.O. Box 6147, Fullerton, CA 92834 Điện thoại: 626-257-1057 Email: [email protected]


Thông Cáo Đặc Biệt của UBTTTADCSVN

Về việc: Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30/4, Ngày Quân Lực 19/6 của nhóm Việt gian Ngô Thanh Hải Thượng Nghị Sĩ Quốc Hội Canada, Nguyễn Ngọc Bích (Việt Tân?), Nguyễn Đình Thắng BPSOS và tên nằm vùng Đặng Chí Hùng -------------------------------- Bản văn số: 20150309/ubtttadcsvn
Orange County, California, ngày 9 tháng 3 năm 2015
Thưa đồng bào quốc nội và hải ngoại,  Thưa quý Chiến hữu,
Trong một vài năm trở lại đây, đảng Cộng Sản Việt Nam đã chỉ thị cho cán bộ của bọn chúng, cho cơ sở nằm vùng, và đám việt gian tay sai tại hải ngoại, mưu toan tẩy xóa ngày Quốc Hận 30/4 thành “Ngày Thuyền Nhân”. Nhưng âm mưu đó đã bất thành vì gặp sự chống đối mãnh liệt của đồng bào tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.

Năm nay 2015, đúng 40 năm tưởng niệm Ngày Quốc Hận, bọn Cộng Sản Việt Nam lại một lần nữa chỉ thị cho tay sai của chúng tại hải ngoại vận động dư luận trong cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại và cơ quan Lập Pháp, Hành Pháp tại các nước sở tại nơi có đồng bào tỵ nạn Cộng Sản Việt Nam cư ngụ soạn thảo dự luật đổi ngày Quốc Hận 30/4 thành ngày “Hành trình đến tự do”.

Âm mưu thâm độc này của đảng cộng sản Việt Nam nhằm vào mục đích gì? Theo thiển ý: 
1/ Làm mờ nhạt dần nỗi oan hận trong lòng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại đối với ngụy đảng và bạo quyền cộng sản Việt Nam.
2/ Để giảm nhẹ tội ác do bọn chúng gây ra đối với đồng bào miền nam sau ngày Quốc Hận 30/4.
3/ Vô hiệu hóa các hoạt động chống đối cộng sản của các hội đoàn chống cộng tại hải ngoại vì không còn những buổi lễ nhân ngày Quốc Hận 30/4 hằng năm.
4/ Triệt tiêu tiềm lực chống cộng và sự đoàn kết của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.
5/ Xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải dân tộc (lập lờ đánh lận cộng sản là dân tộc).

Thưa đồng bào, Thưa quý chiến hữu, 
Để thực hiện những âm mưu thâm độc của đảng Cộng Sản Việt Nam, hiện tại đám Việt gian đón gió trở cờ Ngô Thanh Hải Thượng nghị sĩ của thượng viện Canada, đã đệ trình quốc hội Canada dự luật S-219 dùng ngày Quốc Hận 30/4 là ngày “Hành trình đến tự do”. Dự luật này đang được bọn cộng sản nằm vùng, bọn Việt gian tay sai, bọn đón gió trở cờ là Trúc Hồ đài SBTN, Trung tâm băng nhạc Asia, Nguyễn Xuân Nam chủ báo, chủ đài Cali Today tại Thành phố San Jose, Nguyễn Ngọc Bích (Việt Tân?), Nguyễn Đình Thắng (BPSOS) cùng đồng hành tạo nên một thế lực ủng hộ, cổ động, yểm trợ tối đa cho tên việt gian Ngô Thanh Hải.

Đặc biệt là tên cộng sản Đặng Chí Hùng với chiến thuật 100% thuần phục VNCH, ca tụng cờ vàng VNCH, ca tụng Tổng Thống Ngô Đình Diệm, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, ca tụng Đệ I và Đệ II VNCH, ca ngợi các anh hùng tử sĩ VNCH và chửi bới thậm tệ Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam để làm vỏ bọc che giấu mọi hoạt động cộng sản của y tại hải ngoại.

Đặng Chí Hùng đã thành công một phần nào lường gạt được một vài người quốc gia tưởng rằng y là loại hạt giống đỏ cộng sản phản tỉnh thứ thiệt. Thế nhưng nay vì nhu cầu đòi hỏi cho công tác xóa bỏ ngày Quốc Hận 30/4, Đặng Chí Hùng đã phải đành để rơi chiếc mặt nạ Quốc Gia chân chính của y. Y chường mặt ra mà ca ngợi Ngô Thanh Hải và cổ động đồng bào hải ngoại đặc biệt là đồng bào Việt Nam tại Canada hổ trợ cho Ngô Thanh Hải và dự luật S-219. (Đính kèm bài viết của Đặng Chí Hùng đã phổ biến công khai qua đài phát thanh của cái tổ chức gọi là “Đáp Lời Sông Núi”. Đặng Chí Hùng hiện là cộng tác viên thường trực của đài phát thanh này).
Biến cố ngày 30 tháng 4 năm 1975 là một biến cố lịch sử rất quan trọng, liên quan đến sinh mệnh của cả dân tộc Việt Nam. Xin được trình bày diễn tiến sự việc liên quan và hồi kết thúc đau thương vào ngày 30/4/1975:

1/ Ngày 28/2/1975 cộng quân tấn công vào Huế. Hàng chục ngàn đồng bào Huế, bất chấp hiểm nguy trước hỏa lực của cộng quân di tản bằng đường bộ theo Quốc lộ I vượt đèo Hải Vân vào tỵ nạn tại thành phố Đà Nẵng. Trên đường vượt thoát cộng sản, đã có vài ngàn đồng bào bị thương hoặc tử thương vì những đợt pháo kích của cộng quân, pháo thẳng vào đoàn người tỵ nạn để ngăn chận đoàn người di tản. Thành phố Đà Nẵng tràn ngập dân tỵ nạn Đồng Hà, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế.

2/ Trong những ngày gần cuối tháng 3/75, chính quyền thị xã Đà Nẵng, Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I đã không còn kiểm soát được dân chúng. Hỗn loạn xảy ra. Đám bất lương, du đảng bắt đầu cướp phá công khai trong thành phố, gây cảnh rối loạn. Tình trạng bất an ninh một trăm phần trăm gây kinh hoàng cho đồng bào. Lợi dụng cơ hội này, cộng quân đã tung những đơn vị đặc công và trinh sát vào thành phố. Bọn chúng ngụy trang bằng quân phục của Quân lực VNCH. Những cuộc cướp phá các kho gạo, đập phá các khu phố để hôi của đều do bọn này gây ra để tạo hoang mang và bất ổn, nhằm hổ trợ cho các đơn vị chính quy của bọn chúng sửa soạn tấn công Bộ Lệnh Quân Đoàn I và thị xã Đà Nẵng trong những ngày kế tiếp.
Đồng bào bắt đầu tìm đường thoát chạy khỏi thành phố Đà Nẵng bằng đường bộ và đường biển. Phương tiện di tản không đủ và cảnh rối loạn đã xảy ra. Sáng sớm ngày 29/3/1975, tại bến sông Bạch Đằng ngay tại trung tâm thành phố Đà Nẵng, đồng bào chen lấn xô đẩy nhau trên một chiếc xà lan mà sức chứa chỉ khoảng một ngàn người. Vậy mà đã có cả gần năm, sáu ngàn người chen lấn tranh nhau lên xà lan. Nhiều phụ nữ, bà già, em bé rớt xuống nước trước sự dửng dưng của người khác.

Chiếc xà lan này do cơ quan tình báo Hoa Kỳ thuê từ một công ty chuyển vận ngoại quốc để chở nhân viên người Việt và gia đình của họ ra tàu lớn là tàu Muller, đang neo ngoài khơi Đà Nẵng, và di tản số người này vào Sài gòn. Tôi đứng trên tàu Muller cùng với 4 cố vấn Mỹ, nhìn chiếc xà lan cập vào hông tàu. Đoàn người di tản được đưa lên tàu trong cảnh hổn loạn. Họ đã chen lấn nhau và đã có nhiều người bị rớt xuống biển mà không được cứu vớt. Mạng sống con người khi ấy thật rẻ hơn bèo.

Thành phố Đà Nẵng, hay có thể nói là Vùng I Chiến Thuật chính thức mất vào tay cộng quân vào ngày 29 tháng 3 năm 1975. Một số đơn vị quân lực VNCH không có phương tiện di tản khỏi Đà Nẵng. Họ đã anh dũng không chịu đầu hàng địch quân, quây quần bên nhau trên bờ biển mở lựu đạn hy sinh.

Cộng quân bắt đầu bao vây Thủ Đô Sài Gòn vào ngày 26/4/1975 với từ 5 hướng khác nhau: 
1/ Hướng bắc Sài gòn Quân Đoàn 1 Cộng Sản 
2/ Hướng tây bắc Quân Đoàn 3 Cộng Sản 
3/ Hướng đông Quân Đoàn 4 Cộng Sản
4/ Hướng tây nam Sài gòn là Sư Đoàn 8 thuộc Quân khu 8 Cộng Sản

Quân lực VNCH bảo vệ Thủ Đô Sài Gòn có Quân đoàn III gồm Sư Đoàn 5 và 18. Một số các chiến đoàn được thành lập từ Quân đoàn I và II di tản từ miền Trung và Cao nguyên về Sài gòn. Các Lữ đoàn Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân, Pháo Binh, Kỵ Binh Thiết Giáp.

Đại Tướng Dương Văn Minh nhận chức Tổng Thống chiều ngày 28/4/1975. Ngay khi đó thì tên phi công nội tuyến Trung úy Nguyễn Thành Trung dội bom Dinh Độc Lập và thả bom Phi Trường Tân Sơn Nhất. Tối hôm đó cộng sản pháo vào Phi Trường Tân Sơn Nhất. Các phi đạo bị phá hủy. Phi trường không thể xử dụng được.

Ngày 29/4/1975 cộng sản chiếm Căn cứ Long Bình, thành Tuy Hạ thuộc quận Long Thành, tỉnh Biên Hòa, Củ Chi, Hậu Nghĩa. Sáng 30/4/1975 Quân cộng sản tiến vào nội thành Sài gòn. Ngày 30/4/1975 lúc 10 giờ 24 phút, Tổng Thống Dương Văn Minh ra lệnh toàn thể Quân đội VNCH ngưng chiến đấu, hạ khí giới. Sau đó ông ta lên đài phát thanh Sài gòn kêu gọi quân đội VNCH hạ vũ khí, đầu hàng vô điều kiện. Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn sụp đổ.

Ngày Quốc Hận 30/4
 Ngày 30/4/1975 khi mà quân cộng sản đã chiếm được Thủ đô Sài gòn thì đã có khoảng 150,000 người Việt thoát khỏi Việt Nam. Khoảng 140,000 người tỵ nạn cộng sản tại Hoa Kỳ và 10,000 người tỵ nạn cộng sản ở các quốc gia khác. Đó chỉ là con số khởi đầu. Ngay ngày 30/4/1975 cộng sản Việt Nam đã tố cáo những người di tản là thành phần đỉ điếm, là tay sai Đế quốc Mỹ. Trưa ngày 30/4/1975 tên cộng sản nằm vùng Trịnh Công Sơn lên đài phát thanh Sài Gòn hát bài “Nối Vòng Tay Lớn” và phát biểu rằng: “Những kẻ ra đi, chúng ta xem như là đã phản bội đất nước”.
Số người tỵ nạn cộng sản Việt Nam bỏ nước ra đi bằng mọi phương cách, mọi phương tiện. Họ bất chấp mọi hiểm nguy bằng đường biển, đường bộ, cho dù phải hy sinh chính mạng sống của mình. Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc thì số đồng bào vượt biển đã bị vùi sâu dưới lòng biển cả khoảng 500,000 người. Và khoảng 100,000 người đã bỏ thân xác tại các vùng rừng núi dọc theo biên giới Cao Miên, Thái Lan khi vượt biên bằng đường bộ. Kể từ 30/4/1975 đến nay đã có trên 4 triệu người. 

Ngay khi chiếm được miền Nam, khoảng trên 1 triệu dân quân cán chính miền Nam bị bọn cộng sản bắt giữ và đưa vào giam tại trên 150 trại tù mà bọn cộng sản gọi là trại “cải tạo”. Theo tài liệu của chính phủ Hoa Kỳ thì có khoảng 170,000 người bị chết trong các trại tù cải tạo, thời gian họ bị giam giữ trong các trại tù tối đa là 17 năm và sau đó mới được thả ra mà không cần xét xử.
Đối với thân nhân của trên 1 triệu người bị bắt giữ, bọn chúng đẩy họ lên các vùng rừng thiên nước độc gọi là "vùng kinh tế mới".

Bọn chúng trấn áp đồng bào miền nam bằng nhiều cách khác nhau như chế độ hộ khẩu, ai ở đâu thì ở yên chỗ đó và đi đến đâu thì phải khai báo tạm trú tạm vắng. Bọn chúng bóc lột tài sản của đồng bào bằng cách đổi tiền. Lần thứ nhất vào ngày 22/9/1975 cứ 500 đồng VNCH lấy 1 đồng của VNCS. Lần thứ 2 vào ngày 5/5/1978. Lần thứ 3 vào ngày 14/9/1985. Sau 3 lần đổi tiền, đồng bào miền nam bị vơ vét sạch túi, chẳng còn lại xu nào.
Bọn chúng tổ chức đánh tư sản mại bản, tư sản nhỏ, lục soát tịch thu nhà cửa của đồng bào đã bỏ nước ra đi phân chia lại cho cán bộ của chúng. Bọn chúng bắt ep những người khá giả phải tình nguyện hiến nhà hiến đất hiến tài sản cho bọn chúng để khỏi đi ở tù.
Tại nông thôn, bọn chúng quốc hữu hoa đất đai ruộng vườn của người dân. Nông dân phải vào "hợp tác xã" làm việc chấm công để lãnh lúa.
Tất cả các chính sách cộng sản Việt Nam nhắm vào dân chúng làm sao cho dân chúng mỗi ngày mỗi cơ cực để bọn chúng dể cai trị.

Thưa Đồng bào, Thưa quý chiến hữu, Như vừa đưa ra những sự việc nêu trên, chúng ta thấy rõ ràng: Ngày 30/4 là một biến cố lớn của lịch sử.  - Ngày 30/4 là ngày đã thay đổi sinh mệnh của dân tộc.
- Là ngày mở đầu cho đại thảm họa của dân tộc không riêng gì đồng bào miền nam mà cả đồng bào miền bắc.
- Là ngày khởi dầu sự cai trị khắc nghiệt của bạo quyền cộng sản, của bạo tàn, tham nhũng bất công. 
- Là ngày bọn Cộng Sản Việt Nam lộ nguyên hình là tay sai của Tàu cộng. 
- Là ngày mà đảng Cộng Sản Việt Nam dâng đất dâng biển, dâng quê cha đất tổ cho Trung cộng.

Ngày 30/4 chính danh là ngày Quốc Hận. Sông cạn đá mòn, lòng người thay đổi, nhưng ngày Quốc Hận 30/4 không thể đổi thay. Ngày 30/4/1975 vẫn mãi mãi nằm trong quốc sử Việt Nam và được ghi rõ: 30/4 Ngày Quốc Hận Của Dân Tộc Việt Nam. Không một cá nhân, không một tập thể, không một lãnh tụ, không một quốc gia nào có quyền xâm phạm vào ngày Quốc Hận 30/4 của dân tộc Việt Nam. Đó là điều khẳng định.
Thưa đồng bào, Thưa quý chiến hữu,
Chúng ta không thể ngồi yên, không thể im lặng trước âm mưu thâm độc của đảng cộng sản Việt Nam và đám việt gian tay sai. Xin hãy lên tiếng phản đối quyết liệt tên phản bội Ngô Thanh Hải, và bè lũ Việt gian, bằng thư từ, Email gởi đến quốc hội Canada. Đồng thời chúng ta cũng gởi cho Bà Elizabeth May Dân Biểu của Quốc hội Canada phản đối dự luật S-219 của tên Việt gian Ngô Thanh Hải, vì chính bà Dân Biểu này đang đề nghị quốc hội Canada nên dùng ngày 27/7/1979 là ngày thuyền nhân đầu tiên đến Canada làm ngày “Hành Trình Đến Tự Do”. Email của Dân Biểu Elizabeth May: [email protected]

Trân Trọng,
Liên Thành
Đại diện Anh Chị Em UBTTTADCSVN 

Đính kèm: 1/ Bài viết "Còn gì xấu hổ hơn nữa?" của tên Việt cộng Đặng Chí Hùng do đài phát thanh của cái gọi là "Đáp Lời Sông Núi" phổ biến ngày 5-3 -2015
2/ Email của bà Elizabeth May, Dân Biểu Quốc Hội Canada ngày 25-2-2015 

Trích đoạn bài viết của tên VC Đặng Chí Hùng:
"….Nhưng bài viết này, người viết muốn nói đến Canada vì ngoài việc đã giúp hàng triệu người được định cư sinh sống tại Canada thì gần đây đã nổi lên hai sự kiện mà chúng ta cần phải thêm một lần nữa cảm ơn Canada !

Sự kiện thứ nhất chính là dự luật S-219 của Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đưa ra và đang chờ thông qua tại Hạ Viện Canada trước khi nó đi vào đời sống thực tế một cách chính thức. Dự luật này là nhát dao đầu tiên đâm vào con tim của loài quỷ đỏ. Dự luật này đã cho thấy thế giới nói chung và Canada nói riêng công nhận ngày 30/04/1975 chính là dấu mốc của dân tộc Việt Nam phải bỏ nước ra đi vì thảm họa cộng sản. Việc phải đi tìm tự do cho mình chính là sự tố cáo CSVN đã không cho người dân Việt Nam có tự do. Vì thế người dân Việt Nam đã phải ra đi tìm đường sống cho mình. Để trả lời về sự kiện này, TNS Ngô Thanh Hải đã phát biểu với nhà báo Mặc Lâm – RFA như sau: "Đó là dự luật để tưởng nhớ tới hơn hai triệu người Việt Nam bỏ nước ra đi với tư cách là tị nạn, là thuyền nhân. Thứ hai là để tưởng nhớ 250 ngàn người Việt Nam đã bỏ mình trên biển cả hoặc là bị cướp, bị bão hay điều gì đó. Thứ ba nữa dự luật này nhằm cám ơn chính phủ Canada đã nhận một trăm hai chục ngàn người Việt Nam tỵ nạn vào cuối thập niên 70 đầu thập niên 80 rồi sau này lên tới 300 ngàn người. Đồng thời cũng cám ơn chính phủ Canada đã mở rộng vòng tay để đón nhận thuyền nhân tỵ nạn của chúng ta tại đây...".

Vì vậy một lần nữa chúng ta nói lời cảm ơn những người Canada, chính phủ Canada, thượng nghị sĩ Ngô Thanh Hải... đã không chỉ giúp đỡ những người Việt tị nạn cộng sản trên hành trình đi tìm tự do mà còn trân trọng những gì thuộc về bản sắc của dân tộc Việt Nam chúng ta.

Đặng Chí Hùng
05/03/2015"

Email của bà Elizabeth May, Dân Biểu Quốc Hội Canada

From: Elizabeth May, MP
Date: Wed, Feb 25, 2015 at 7:50 PM
Subject: Update on Bill S-219
To: [email protected]
  I want to follow up on an email response sent to you regarding Bill S-219, the Journey to Freedom Day Act.

After careful consideration, I remain supportive of establishing a day recognize Vietnamese immigration to Canada. However, I will seek to amend the bill in a way that responds to the concerns of Vietnamese-Canadians regarding the date proposed by the bill.

The invaluable contributions of Vietnamese-Canadians to our society should be celebrated. At the same time, not all members of the Vietnamese-Canadian community commemorate April 30. Given the diversity of views within the Vietnamese-Canadian community, it may not be appropriate as a day of celebration.

Bill S-219 also singles out North Vietnam’s actions in the fall of Saigon in 1975. A more even-handed approach would recognize the exodus of boat people to Canada while maintaining political neutrality and good diplomatic relations with Vietnam.

I have appreciated hearing from hundreds of members of the Vietnamese-Canadian community on both sides of this issue. I am grateful for the feedback and I strive to balance these concerns. As such, I will seek to amend the bill to commemorate July 27 as Journey to Freedom Day, so as to acknowledge the diversity of opinion regarding the historical significance of April 30 for those impacted. July 27, 1979 marks the day when the first Canadian Forces plane arrived in Toronto under Operation Magnet II, bringing Vietnamese refugees to Canada.

Thank you very much for sharing your concerns with me.

Sincerely,
  Elizabeth May, M.P., O.C.
Member of Parliament for Saanich-Gulf Islands
Leader of the Green Party


http://ubtttadcsvn.blogspot.com/2015/03/thong-cao-ac-biet-cua-ubtttadcsvn-ve.html

© 2016 About Us | Terms & Conditions