Từ 'Xóa Điều 258' đến Mạng Lưới Blogger Việt Nam


Đinh Nhật Uy - Tôi vô cùng cảm kích trước những việc làm đầy ý nghĩa của mạng lưới. Đọc từng bài viết, xem từng hình ảnh, thấy sự hành động của các bạn, sự khâm phục gửi đến các bạn càng tăng cao. Các bạn không ngại gian khó đi khắp nơi để trao Tuyên bố, bất chấp những sự bắt bớ, sách nhiễu vô cớ của chính quyền. Hơn ai hết, tôi hiểu bị bắt vì Điều 258 là vô lý như thế nào. Những hành động của các bạn là thật cần thiết. Tôi đã ký tên ngay vào Tuyên bố 258 mà không đắn đo và xem đó như là một vinh dự chứ không phải là trách nhiệm. Và giờ đây, tôi luôn tự hào là một thành viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam. Đôi lúc, tôi thường gọi tên Mạng Lưới theo cách riêng của mình - “MLBVN - nơi kết nối cộng đồng, nơi tiếp nhận và khai thông cổ họng cho những người đã và đang bị bóp nghẹt bởi những nghị định và điều luật mơ hồ”...
*
15/8/2013. Ngày thăm nuôi đầu tiên. 
Trong trại giam, thăm nuôi là ngày mà những người tù mong đợi nhất. Có những người đã mặc đồ sẵn từ 4 giờ sáng, họ thức trắng đêm để chờ đợi giây phút gặp mặt người thân. Tôi cũng nằm trong số đó.
15/8/2013, 9h sáng, tôi được gọi ra để thăm nuôi. Phòng thăm nuôi không rộng lắm, bố trí chỗ ngồi hàng ngang chỉ khoảng 10 người và 10 máy điện thoại, ngăn cách với người bên ngoài bằng một tấm kính lớn. Tôi bước ra, mọi người bên ngoài vẫy tay chào, tươi cười phấn khích. Những người bạn No-U Sài Gòn của tôi có mặt giường như đầy đủ và những người yêu chuộng công lý hòa bình khắp nơi mà tôi chưa lần gặp mặt. Những chiếc áo thun trắng in logo “Xóa Điều 258” bên ngực trái nổi bật trong đám đông. Những người bạn tôi giơ cao tay, chỉ vào logo ấy làm tôi không thể ngồi yên và nhịn cười. 
Tuy lần đầu gặp những chiếc áo như thế nhưng tôi không thắc mắc. Vì với tôi, tôi luôn nghĩ các bạn sẽ có những hành động cụ thể để phản bác cho điều luật mơ hồ này. Và những chiếc áo đã minh chứng cho điều đó. Tôi luôn nhớ cái cảm giác lúc đấy, vui sướng và tự hào. Các bạn đã thổi sức sống cho người tù bằng những chiếc áo - “Xóa Điều 258”. Tối đó, tôi tự đặt tên cho nó là “những chiếc áo hy vọng”.
3h30 chiều 29/10/2013. Tôi vác theo cái án 15 tháng tù treo bước ra khỏi cửa trại giam với sự chào đón hân hoan nồng nhiệt của mọi người. Cảm giác bị choáng ngợp bởi cái khí thế hừng hực của những lời ca hùng tráng được đồng thanh hát vang trên môi của những người yêu nước. Một lần nữa chiếc áo “Xóa Điều 258” lại xuất hiện hòa quuyện vào không khí tưng bừng cuồng nhiệt của bài hát “dậy mà đi”. Tôi lại tiếp tục đặt tên cho nó “áo của sự tự do”.
30/10/2013. Được sự hỗ trợ của bạn bè và sức mạnh của báo chí lề dân, tôi biết thêm nhiều điều hay về Tuyên bố 258 và Mạng Lưới Blogger Việt Nam, nơi bắt nguồn của những chiếc áo “Xóa Điều 258”. Phải xóa bỏ nó vì điều luật này vi phạm Điều 19 của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền: “Mọi người đều có quyền tự do tư tưởng và biểu đạt. Quyền này bao gồm sự tự do tư tưởng mà không bị cản trở, được tự do tìm kiếm, thu nhận và quảng bá tin tức và ý kiến qua mọi phương tiện truyền thông bất kể biên giới”.
Tôi vô cùng cảm kích trước những việc làm đầy ý nghĩa của mạng lưới. Đọc từng bài viết, xem từng hình ảnh, thấy sự hành động của các bạn, sự khâm phục gửi đến các bạn càng tăng cao. Các bạn không ngại gian khó đi khắp nơi để trao Tuyên bố, bất chấp những sự bắt bớ, sách nhiễu vô cớ của chính quyền. Hơn ai hết, tôi hiểu bị bắt vì Điều 258 là vô lý như thế nào. Những hành động của các bạn là thật cần thiết. Tôi đã ký tên ngay vào Tuyên bố 258 mà không đắn đo và xem đó như là một vinh dự chứ không phải là trách nhiệm. Và giờ đây, tôi luôn tự hào là một thành viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam. Đôi lúc, tôi thường gọi tên Mạng Lưới theo cách riêng của mình - “MLBVN - nơi kết nối cộng đồng, nơi tiếp nhận và khai thông cổ họng cho những người đã và đang bị bóp nghẹt bởi những nghị định và điều luật mơ hồ”.
Trích từ “Hồi ký: người tù không mã số” của Đinh Nhật Uy
Đinh Nhật Uy

© 2016 About Us | Terms & Conditions