Côn an cộng sản 'đuổi cùng giết tận' gia đình thầy giáo Đinh Đăng Định (Bạn đọc Danlambao)



Côn an cộng sản 'đuổi cùng giết tận' gia đình thầy giáo Đinh Đăng Định Bạn đọc Danlambao 12/15/2014 86 Comments http://danlambaovn.blogspot.com/2014/12/con-cong-san-uoi-cung-giet-tan-gia-inh.html
8 tháng sau ngày người tù yêu nước Đinh Đăng Định vĩnh viễn ra đi, những người thân trong gia đình nhà giáo quá cố lại tiếp tục trở thành những nạn nhân tiếp theo bị bức hại trong âm mưu "đuổi cùng giết tận" của nhà cầm quyền CSVN.
   
Mới đây nhất, vào khuya 13/12/2014, con gái lớn của thầy giáo Đinh Đăng Định là cô Đinh Phương Thảo đã bị côn an cộng sản áp lực chủ nhà trọ đuổi ra khỏi nơi cư trú ngay trong đêm, giữa lúc trời Sài Gòn mưa to gió lớn.

Không còn cách nào khác, cô Thảo đành phải mang hành lý đến gửi nhờ nhà bà Dương Thị Tân trong hoàn cảnh bị mật vụ bám sát. Ngay lập tức, gia đình bà Dương Thị Tân cũng bị côn an kéo đến bố ráp ngay trong đêm với lý do "kiểm tra cư trú".

Do đã đoán trước chiêu trò của chế độ cộng sản, Đinh Phương Thảo đã kịp thời lánh đến nơi khác, nếu không cô sẽ bị bắt qua đêm trong đồn côn an với lý do "cư trú bất hợp pháp".

Dù vậy, sau khi thoát khỏi sự truy bắt của côn an, con gái người thầy quá cố Đinh Đăng Định một lần nữa lại phải lang thang khắp nơi để tìm chỗ nghỉ chân an toàn.

"Truy cùng đuổi tận"

Trong vòng 1 tháng, đây là lần thứ 3 liên tiếp cô Đinh Phương Thảo buộc phải chuyển nhà do sự bức hại và trả thù có hệ thống của nhà cầm quyền CSVN đối với gia đình người tù yêu nước Đinh Đăng Định.

Tối ngày 13/12/2014, khi cô Thảo vừa chuyển đến nhà trọ mới chưa đầy 30 phút thì lập tức bị côn an ập đến gây áp lực buộc chủ nhà trọ phải đuổi cô ngay trong đêm.

Những kẻ đe dọa, áp lực chủ nhà trọ tự xưng là "công an thành phố".

Anh Nguyễn Trí Dũng, con trai blogger Điếu Cày phẫn nộ viết trên facebook:

Hành trang chủ yếu là tập sách, bị chủ nhà vội vã đuổi ra trong trận mưa đêm làm cho nó càng thêm nặng nề. Không biết đi về đâu, em khóc, em gái em cũng khóc, mẹ em trong điện thoại cũng khóc...”

Đây là 2 cô con gái, nặng không quá 50 kg. Sống bằng đồng tiền mà mỗi ngày đạp xe đạp đi làm với vốn ngoại ngữ mà có”.
Gia đình bà Dương Thị Tân bị bố ráp giữa đêm khuya  vì giúp đỡ cô Đinh Phương Thảo
Sau khi bị đông đảo côn an kéo đến bố ráp trong đêm chỉ vì giúp đỡ Đinh Phương Thảo, anh Nguyễn Trí Dũng viết tiếp:

Cuộc kiểm tra ngày hôm nay nhà mình đã dự doán từ sớm, vì đây không phải là lần đầu tiên gia đình mình đối mặt với những thủ đoạn truy cùng đuổi tận và quấy rối kiểu như thế này”.

Nước mắt nhạt nhòa

Thoát được sự truy đuổi của côn an trong đêm, Đinh Phương Thảo cuối cùng đã tìm được nơi trú ẩn an toàn nhờ sự cưu mang của một số người tốt bụng.

Sau một đêm hãi hùng đối với cô gái 26 tuổi, Đinh Phương Thảo đã chia sẻ thông tin trên facebook cô như sau:
Kính chào quý cô bác, anh, chị, em.

Nhờ sự giúp đỡ của các anh chị em tốt bụng, con/ em đã có một chỗ nghỉ chân an toàn qua đêm vừa rồi, rồi ạ.


Giấc ngủ lạ nhà tuy không tròn giấc nhưng thật là ngon. Đã không có bất kỳ sự kiểm tra hành chính nào tại nơi con/ em đang trú ẩn. Cảm giác bất an vì bị truy đuổi vẫn còn nhưng ít nhất cũng đã qua được một đêm hãi hùng.


Chuyện xảy ra như phim, khi mà con/ em trong 1 tháng phải chuyển nhà liên tục 3 lần. Chỉ một cú điện thoại mà chủ nhà lật đật đến năn nỉ con/ em đừng thuê phòng nữa. Với lời đe dọa: "Chị muốn một người dọn đi thôi hay muốn cả nhà trọ của chị dọn đi luôn?", thì bất kỳ chủ nhà nào cũng phải thực hiện theo.


Khi con/ em đề nghị chủ nhà cho ở lại qua đêm, hôm sau sẽ đi tìm nhà trọ khác thì ngay lập tức có lời dọa nạt sẽ bao vây khám xét trong đêm nếu chủ nhà để con/ em ở lại. Nên, dù đồ đạc lỉnh khỉnh, dù trời mỗi lúc một tối, dù mưa gió, con/ em vẫn phải đi khỏi nơi ấy. Chẳng biết nước mắt hay nước mưa, mà mọi thứ cứ nhạt nhòa trước mắt...


May mắn sao nhờ có những người anh em tốt bụng cưu mang, con/ em đã tạm thời an toàn. Hành trình kiếm tìm nhà trọ sao vất vả gian nan quá đỗi. Con/ em kính cảm ơn sự quan tâm của tất cả mọi người.


Qua một ngày mới, thấy mình còn an toàn, con/ em càng quý trọng cuộc sống này hơn. Sẽ còn đó những chuỗi ngày gian nan, nhưng con/ em sẽ vẫn cố gắng để tồn tại. Bởi quyền được sống là quyền của mỗi người, không có bất kỳ thế lực nào có thể tước đoạt được.


Kính chúc mọi người một Chúa Nhật bình an.”


Đinh Phương Thảo sinh năm 1988, là con gái lớn của cố nhà giáo Đinh Đăng Định, người đã qua đời hồi tháng 4 sau nhiều năm bị hành hạ trong nhà tù cộng sản.

Một lần nữa, chế độ cộng sản tiếp tục lộ rõ bộ mặt phi nhân, tàn ác khi tiếp tục dùng thủ đoạn 'đuổi cùng, giết tận' nhằm bức hại và trả thù gia đình những người bất đồng chính kiến, thậm chí ngay cả khi người đó đã vĩnh viễn ra đi.

Chế độ cộng sản đã cướp đi người cha thân yêu của Đinh Phương Thảo, nay chúng còn muốn cướp đi cả quyền được sống của cô gái 26 tuổi này. . Bạn đọc Danlambao
danlambaovn.blogspot.com . 86 Comments . -------------------------------------------- . Tiếng khóc nghẹn trong đêm Việt Nam Thời Báo 15.12.14 http://www.ijavn.org/2014/12/tieng-khoc-nghen-trong-em.html
VNTB: Ban biên tập VNTB trân trọng gửi đến quý độc giả một bài viết có chất văn học, thật xúc động và đau xót của một người "không chuyên" là chị Dương Thị Tân - người bạn đời của cựu tù nhân lương tâm Điếu Cày Nguyễn Văn Hải vừa bị chính quyền tống xuất sang Mỹ. 
Viết số những cựu tù chính trị đã khuất và cả thân phận những thân nhân còn sót lại trên mảnh đất chữ S quặt quẹo run rẩy này. Viết về tâm trạng và tâm thế của giới tranh đấu dân chủ mà nhiều công dân trong xã hội cho tới giờ vẫn còn thờ ơ hoặc mặc lòng quay mặt…
***
Tôi muốn gào lên: Ông Trời ơi..., ông có nhìn, có nghe thấy gì không?”
Dương Thị Tân
(VNTB) - Gần 23h khuya ngày 23-12-2014.
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia một giọng nói nghẹn ngào: "Chị ơi, mẹ con em khổ quá…". Định thần mãi tôi mới nhận ra giọng của cô Dinh, vợ thầy Đinh Đăng Định. Nhắc cô bình tĩnh, nói từ từ thì tôi mới nghe được. Cô kể rằng con cô, cháu Đinh Phương Thảo đang dọn nhà trong mưa mà không biết phải đi đâu vì trong hơn một tháng qua đã phải đi thuê nhà ba lần, nhưng chỉ ở được ít ngày thì lại phải dọn đi vì bị chủ nhà đuổi. Mấy ngày trước cháu đã thuê được một căn phòng khác và hôm nay đang dọn đến nhưng chủ nhà cũng lại đuổi đi rồi. Tôi dặn cô cứ bình tĩnh để tôi hỏi cháu cho rõ.
Sau đó tôi gọi cho cháu Thảo. Cháu kể: "Con vừa mang món đồ cuối cùng lên gác thì cô chủ nhà đến nói: xin lỗi con có phải là Đinh Phương Thảo không, nếu là Đinh Phương Thảo thì cô chủ không cho con thuê được đâu. Vì lúc nãy có người gọi điện cho cô chủ yêu cầu cô ấy hoặc là không cho người có tên Đinh Phương Thảo thuê nhà, hoặc là tất cả những khách đang thuê phải dọn đi hết. Vì vậy, cô ấy chỉ còn cách năn nỉ xin con hãy chuyển đi nơi khác giùm mà thôi. Con nói tối rồi, mà trời lại đang mưa, cô hãy cho con ở tạm qua đêm, sáng mai con tính. Cô chủ đồng ý nhưng ít phút sau cô lại lên nói con phải đi ngay trong đêm, không được ở lại đâu. Nếu không đêm nay người ta sẽ đến khám xét nhà trọ."
Kể đến đây, cháu khóc: "Cô ơi, con biết đi đâu bây giờ...".
Nghe đến đây, tôi muốn gào lên: Ông Trời ơi..., ông có nhìn, có nghe thấy gì không? Sáu mươi năm qua, đất nước này bị cai trị bằng sự dối lừa và sợ hãi. Quá khó khăn nên những người dân chỉ biết lo cho bản thân và gia đình của mình, còn sự bất công và đau khổ của những người khác thì vô cảm. Những ai lên tiếng cho lẽ phải và sự thật đều chịu cảnh bức hại, tù đày, mà thầy Đinh Đăng Định là một ví dụ. Chốn lao tù khủng khiếp cùng sự trả thù hèn hạ đã cướp đi mạng sống của thầy. Thầy chết rồi nhưng vợ và những đứa con gái nhỏ bé của thầy vẫn còn bị truy bức đến cùng đường. Các cháu gái dễ thương chỉ biết lo học, đi làm vậy mà bây giờ cái quyền căn bản nhất của con người cũng bị những người nhân danh chính quyền cướp đi.
Mặc dù mệt mỏi sau 5 ngày bị giam lỏng tại nhà và đợt điều trị bệnh ngày hôm qua, nhưng tôi cũng ráng dậy đi đón cháu Thảo về nhà mình, đưa cháu đi ăn uống, nghỉ ngơi ở một chỗ an toàn khác.
Vừa trở về tới nhà thì con trai tôi đã gọi: "Mẹ sang ngay, công an đang phá cửa nhà mình". Lại lao sang. Khi tới cửa thì tôi thấy cửa nhà ngoài đã mở, có hai anh công an và một anh mặc đồ thường phục không rõ họ tên. Tôi hỏi: -Các anh là ai mà đứng trong nhà tôi? Ai mở cửa cho các anh vào?
Một anh công an tên Bùi Chí Nguyện nói: -Chúng tôi tuần tra thấy cửa mở hé nên gõ cửa xem có chuyện gì xảy ra không.
Tôi bảo: -Cửa nhà tôi là cửa cuốn, nó hé như thế nào mà cậu gõ cửa nó lại tự mở ra được?
Vậy là hai anh công an đều "phân trần" theo cách mà người yếu bóng vía sẽ chết khiếp. Sau một hồi nói qua, cãi lại, luật cư trú được vận dụng, người căn cứ theo luật định, kẻ viện dẫn thông tư.... Mệt mỏi quá tôi nói lớn: -Bất cứ lý do gì thì cái cách xâm nhập gia cư của các cậu là vi phạm pháp luật!
Công an lúc đó mới xuống giọng rằng chúng tôi chỉ đi tuần tra an ninh và chỉ muốn hỏi xem nhà có chuyện gì không vì cửa mở hé... Tôi nói: -Vậy thì bây giờ các cậu đã biết nhà tôi không có chuyện gì rồi, yêu cầu các cậu ra cho.
Lúc này thì ý đồ chính mới được đưa ra là chúng tôi muốn kiểm tra hành chính đột xuất. Tôi bảo sao không nói sớm đỡ mất công tranh luận (nhưng tôi biết thừa tranh luận chỉ để, tại, bị, vì,..., hòng lấp liếm việc tự tiện mở cửa nhà tôi giữa đêm hôm).
Sau đó, tôi yêu cầu lập biên bản kiểm tra và mở cửa nhà trong để mọi người vào. Một công an mở điện thoại quay phim. Tôi yêu cầu cậu này làm đúng chức năng là kiểm tra hành chính và tắt máy quay.
Chuyện kiểm tra lấy lệ mau chóng kết thức, hai biên bản được lập, mỗi bên một biên bản. Trước khi ra về, cậu công an tên Nguyện còn "ân cần": "Cô nên sửa nhà cho chắc chắn và bảo mấy em khóa cửa cẩn thận". Tôi không biết cậu ta quên hay cố tình không nhớ, mới mấy phút trước lúc tôi chưa cho kiểm tra, cậu ta còn nói: "Nếu cần chúng tôi phá cửa, cắt xích."; và căn nhà này trở nên dột nát hoang tàn cũng bởi vì những cuộc kiểm tra theo cách phá khóa, cắt xích mà ra.
Chưa 6h sáng 14-12, điện thoại lại reo, giọng cô Dinh cảm động: “Em cảm ơn chị, con em không có chị thì không biết ra sao”. Tôi an ủi cô yên tâm, mọi người vẫn ở xung quanh cô đây, những bàn tay yêu thương của mọi người vẫn sẵn sàng đỡ nâng, che chở cho các con cô. Tôi hứa với cô và với vong hồn thầy Định rằng riêng tôi, tôi sẽ luôn yêu thương che chở cho con của cô, thầy như các con tôi.
Sài Gòn 14-12-2014
DTT



© 2016 About Us | Terms & Conditions