Không bao giờ quên căn cước tỵ nạn csVN
Em bé Việt Nam và viên sỏi
- viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ
- viên kẹo vuông này để lại cho Ba
- viên kẹo nhỏ này để qua cho chị
- viên kẹo lớn này để lại cho em
- còn viên kẹo thật to này ... là phần bé đấy
Bên bờ biển Palawan
Có một em bé gái
Tuổi mới chừng lên sáu lên năm
Đang ngồi đếm sỏi nhỏ
Và nói chuyện một mình
Như nói với xa xăm
* Em ơi từ đâu đến?
- Em đến từ Việt Nam
Câu trả lời duy nhất
Hai tiếng rất đơn sơ
Mà nhiều người quên mất
Chỉ hai tiếng này thôi
Em nhớ kỷ trong lòng
Em chỉ ra Đông Hải
Cho những câu hỏi khác
* Mẹ của em đâu?
- Ngủ ngoài biển cả
* Em của em đâu?
- Sóng cuốn đi rồi
* Chị của em đâu?
- Nghe chị thét trên mui
* Ba của em đâu?
Em lắc đầu không nói
- Bé thức dậy thì chẳng còn ai nữa
Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa
Trên chiếc ghe sót lại chỉ dăm người
Lạ lùng thay một em bé mồ côi
Đã sống sót sau mấy tuần trôi nổi
Họ kể lại em từ đâu không biết
Cha mẹ em đã chết đói trên tàu
Chị của em hải tặc bắt đi đâu
Sóng cuốn mất người em trai một tuổi
Kẻ sống sót trong sáu tuần trôi nổi
Cắt thịt mình lấy máu thắm môi em
Giọt máu Việt Nam linh diệu vô cùng
Nuôi sống em một người con gái Việt
Mai em lớn dù phương trời cách biệt
Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam
Máu thương yêu đã chảy bốn ngàn năm
Và sẻ chảy cho muôn đời còn lại
- viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ
- viên kẹo vuông này để lại cho Ba
- viên kẹo nhỏ này để qua cho chị
- viên kẹo lớn này để lại cho em
- còn viên kẹo thật to này ... là phần bé đấy
Suốt tuần nay vẫn ngồi
Em một mình lẩm bẩm
Ngơ ngác nhìn ra biển
Như thưở chờ mẹ về
Thật là trễ làm sao
Em tiếp tục thì thầm
Những câu nói vẩn vơ
Mẹ thường hay trách móc
Em cuối đầu nhưng không ai vuốt tóc
Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi
Nếu mai nầy ai hỏi bé yêu chi
Em sẽ nói là em yêu biển nhất
Nơi cha chết không tiếng kèn đưa tiễn
Nơi chị rên nghe buốt cả thịt da
Nơi Mẹ chẳng về dù đêm tối đi qua
Nơi em trai ở lại với muôn trùng sóng vỗ
Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu
Thơ thuyền nhân
Ngày tháng năm.....
Món quà Tết cho gia đình
Bông hồng đỏ con xin dâng tặng Má,
một mẹ già tuổi đã bảy lăm
Đã bao năm lăn lộn với đời
để kiếm sống nuôi bầy con thơ dại
Bông cúc trắng con xin dâng cho ba
dưới suối vàng ba đang an nghĩ
Con vẫn nhớ kỹ một ngày Tết đó
Ba ra đi vĩnh biệt chúng con.
Ba để lại trong lòng con nhớ mãi
Một người Cha đáng kính muôn đời
Bông hệu này em xin dành cho các chi,
Ba chị ơi đã sống một quảng đời.
Đời đẹp hay đời nhiều cay đắng
Nước mắt nhiều nhưng cười được bao nhiêu
Bông mai nọ em xin cài áo anh
Vì em biết anh chưa từng mang nó.
Nhưng hy vọng ở một ngày nào đó
Anh sẻ mĩm cười về ý nghĩa bông mai
Hoa Hướng Dương anh trao cho em gái,
Vì cuộc đời em quá khổ đau
Bịnh nghiệt dày vò thân xác của em,
suốt cuộc đời em làm gì nên nổi
Gió thổi em bay vì thân em ốm yếu
Có con rồi đem gởi đến dì nuôi.
thật đau khổ cuôc đời em bịnh hoạn
không thuốc than chay chữa cho lành.
Nhưng phước thay được người chồng chung thủy
Nên đã về sống cạnh bên em
Để chăm sóc khi em cô đơn lạnh lẽo
Nẽo đường nào sẽ là lối em đi?
Anh chỉ muốn em ngó vào tia hy vọng
Của Hướng Dương, hoa anh tặng cho em
Để cuộc đời còn thêm ý nghĩa
Em hảy bước đi, đừng nản chí thụt lùi
Hảy can đãm như người đang khỏe mạnh
Mà hiên ngang tiến bước với cuộc đời.
Hai em trai anh biết tặng gì đây
Phong Lan nở anh dành cho hai em đó.
Hởi cuộc đời sóng gió phong sương
Tự tranh đấu để vượt lên như ngọn sóng
Nước phủ vây quanh con thuyền tơi tả,
Cảnh nhà mình tan rả em biết chăng.
Tuổi còn nhỏ nhưng đành cam chịu
phải đi làm để đổi lấy miếng cơm
Học hành dành phải bỏ nửa chừng
Vì không có ai lo cho ăn học
Thật tội nghiệp cho đời trai trẻ
Bước đường dài đành phải ra đi
Sống ngày nay không biết được ngày mai
Như là số tương lai không định hướng
Nơi quê hương nhưng không có tình thương
Anh đành phải tìm đường chạy trốn
Chiếc thuyền nhỏ vượt nghìn trùng sóng gió
Sáu mươi lăm người quyết định chuyến ra đi
Phải chịu bão tố vây phủ suốt hành trình
Hai mươi ngày trôi dạt lênh đênh
Sóng đã cuốn hai người nam vào lòng biển cả
Hai em bé phải đành xa cha mẹ
Vĩnh biệt cõi đời vì đói khát gây ra
mười một ngày không cơm, nước đi qua
chỉ còn lại sáu mươi mốt người sống sót
Đến Philippines sau những ngày trôi nổi
Đói khát trên thuyền đã đổi lấy tự do
Rồi ngày đó nơi phương trời xa xứ
Anh biết mình còn gía trị của cuộc đời
phải tranh đấu và cần nên học hỏi
để giúp mình hướng đến mai sau
Nay nơi xứ lạ anh viết lên trang giấy
những Bông Hoa anh xin tặng người nhà
Bông Hồng Đỏ Con xin dâng tăng Má
Một mẹ già tuổi đã bảy lăm
Bông Cúc trắng con dâng tặng cho Ba
dưới suối vàng Ba đang an nghĩ
Bông Hệu này em xin tặng các chị
Hảy nghĩ về dĩ vãng của ngày xưa
Bông Mai nọ em cài lên áo anh
Vì em biết anh chưa từng mang nó
Hoa Hướng Dương là phần em gái đó
Để cuộc đời em còn có hướng đi
Hai em trai, anh sẽ tặng loài chi.
Chỉ có Phong Lan là loài hoa tuyệt đẹp.
Nắng trưa đến, sương khuya đổ xuống
Hoa vẫn còn tỏa ngát hương thơm.
Tặng hai em cả một rừng Lan
Thêm chí khí để đời dũng mãnh.
Hảy tung bay như Đại Bàng cất cánh
Và hảy hùng như sư tử rừng xanh.
Nơi xứ xa chỉ có mình anh
Tết đến anh vui với những người chung chí hướng
Nhớ quê hương, nhớ gia đình trong dạ
Muốn trở về ăn tết với người thân
Nhưng không tiện trong lúc này em nhỉ
Nên phải đành dâng tặng những bông hoa
Cho gia đình và cho cả quê hương
Cho đất Việt muôn đời tươi sáng.
Đồng Tâm
Bài Văn Về Mẹ
Em kể về mẹ em
bằng giọng văn thật là ngây dại
rằng " một buổi trên đường vượt biển
chuyến ghe em bị đánh cướp hai lần
chúng ăn hiếp mẹ
ba giận
xông vào đánh trả
chúng lồng lên
vung mã tấu
chém thẳng tay!
ba quị ngã
máu chảy đầy ra đó !
mẹ khóc gào
còn em sợ
nín lặng ... mắt mở to !!
Chúng phá nát chiếc ghe bé nhỏ
rồi bỏ đi sau khi đắc thắng cười
Mẹ khóc, ôm xác ba nóng hổi
Em rẩy run, nức nở, kinh hoàng
Em nhìn ba nằm đó, ngỡ ngàng
sao ba lại bỏ em với mẹ
Rồi bão tố lớn ơi là lớn
Sóng thật cao
Gió mạnh biết là bao
Sóng xua ngang
Ghe vỡ tan tành
Người ta khóc và em cũng khóc
Mẹ ôm lấy một thùng nhựa rỗng
em ôm ghì trên vai mẹ lạnh run
trôi lênh đênh trên sóng biển chập chùng
Em sợ
Mẹ nói : con yêu đừng khóc !
Có mẹ đây, mẹ thương con lắm
Mẹ con mình sẽ sống mà con
Ráng lên con, bão tố chẳng còn
bám vai mẹ đừng buông ra nhé !!
Một ngày sau, mẹ em mệt lả
máu của người ướt cả áo em
chiếc thùng con không đủ sức rồi
nó chìm xuống dần dần, sợ quá
Mẹ thì thào bên em thật khẻ
Mẹ buông tay, con bám chặt thùng đây
Mẹ với ba có lỗi ở kiếp này
không nuôi nấng cho con khôn lớn
Con phải sống, phải ngoan con nhé
Mẹ mệt rồi, mẹ đi tìm ba
Chưa dứt câu tay mẹ đã buông ra
Em khóc nấc: Mẹ ơi trở lại !
đừng bỏ con, con sợ quá mẹ ơi
Mẹ cứ trôi,
Mẹ chẳng trả lời
Em nhìn mẹ mà òa lên khóc
Một chiếc ghe đánh cá
Vớt được xác mẹ em
Khi trời sắp về đêm
Em được ghe đó vớt
Em ngồi bên cạnh mẹ
Mắt mẹ nhắm chặt rồi
Em sờ lấy đôi môi
Đôi môi không cười nữa
Họ đem mẹ đi đốt
Khói bay ngùn ngụt trời
Họ bảo " Mẹ lìa đời,
về cõi thần tiên ở "
Từ đó,
những khi em trở mình cảm sốt
nhớ làm sao bóng dáng mẹ hiền
Mơ mẹ em là một cô tiên
vuốt mái tóc, ru em ngoan ngủ
Từ đó,
em không còn cả ba và mẹ
nhìn bạn bè mà thèm lắm thầy ơi !
có nhiều đêm em hỏi ông trời
Mẹ trên đó có nhớ em không hở ??
Thầy cho em tạm dừng, dang dở
Nhớ mẹ rồi, em đang khóc thầy ơi !
từ hôm nay và suốt cuộc đời
em sẽ chẳng còn ba mẹ nữa ..... !
VKTN