Hoa Ban Trắng

Lê Anh Hùng


PHỤ NỮ 
hãy để lại trong ta những niềm thương
đừng gieo vào lòng ta những nỗi đau...
Tháng 10.1998, thời gian tôi đang làm việc cho Cty Tư vấn Xây dựng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn (thuộc Bộ NN-PTNT) ở Hà Nội, tôi có một chuyến công tác 3 ngày lên Sơn La. Lúc đó, Cty chúng tôi đang liên danh với tập đoàn Arkadis của Hà Lan để đấu thầu cung cấp gói thầu tư vấn cho Dự án Phát triển Hạ tầng Nông thôn do Ngân hàng Phát triển Châu Á (ADB) tài trợ.

Sơn La là một tỉnh nằm trong vùng dự án. Chuyến đi của chúng tôi nhằm mục đích tìm hiểu tình hình thực tế để đưa vào hồ sơ dự thầu.

Đoàn chúng tôi gồm 3 người; một người Pháp tên là Prieur, 29 tuổi; một người Pháp gốc Việt tên là Nguyễn Minh Tường, tầm ngoài 50 (hai người này đại diện cho Cty Arkadis); tôi vừa đại diện cho Cty của mình vừa làm phiên dịch. Chi phí chuyến đi do bên nước ngoài bỏ ra. Họ thuê một chiếc xe 7 chỗ ngồi của Bộ NN&PTNT.

Chúng tôi rời Hà Nội từ sớm, lên đến thị xã Sơn La vào tầm cuối buổi chiều, rồi vào nhà khách UBND tỉnh thuê phòng. Hai người Pháp kia mỗi người một phòng. Tôi cùng người lái xe, đã đứng tuổi, ở chung một phòng.

Ăn tối xong, hai người kia về phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc làm việc với UBND tỉnh vào sáng hôm sau. Tôi và người lái xe lấy ô tô đi chơi khắp thị xã. Sau khi đi một vòng quanh thị xã, chúng tôi ghé vào một quán karaoke gần nơi chúng tôi nghỉ. Nữ chủ nhân của quán karaoke đó tên là Vương, hoá ra lại làm trong nhà khách UBND tỉnh, nơi chúng tôi đang ở.

Phục vụ tại quán karaoke nhỏ này là một cô gái rất xinh xắn. Cô tên là Vi Thị Ngọc Hải, dân tộc Thái, sinh năm 1981, nghĩa là lúc đó mới 17 tuổi. Vẻ đẹp cùng sự ngây thơ của cô gái dân tộc gần như ngay lập tức cuốn hút tôi, một chàng trai mới 25 tuổi, chưa vợ. Tôi hầu như không hát mà chỉ ngồi nói chuyện với cô. Hoàn cảnh của cô rất đáng thương. Bố cô mất sớm. Mẹ cô đi bước nữa và cô ở với bố dượng cùng mấy đứa em cùng mẹ khác cha. Gia cảnh quá khó khăn nên cô chỉ học đến lớp 5 rồi nghỉ ở nhà giúp mẹ. Nhà cô cách thị xã Sơn La khoảng 40km. Cô mới xuống thị xã xin vào phục vụ ở đó.

Mới gặp nhau lần đầu nhưng cả hai chúng tôi đều quyến luyến không muồn rời nhau. Sau 3 hôm ở Sơn La thì chúng tôi đã thực sự cảm mến nhau. Nàng rủ tôi ở lại cuối tuần đi du lịch ở một con suối gần thị xã Sơn La. Dù rất muốn nhưng tôi vẫn quyết định chia tay nàng để về theo đoàn.

Trên đường về, người tôi cứ thẫn thờ. Tôi thậm chí bắt đầu tính đến chuyện chuyển về Sơn La công tác để được gần nàng và cưới nàng làm vợ.

Về Hà Nội, chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau. Hồi đó tôi làm thư ký giám đốc nên điện thoại (bàn) xài thoải mái. Tôi đặt cho nàng cái tên Hoa Ban Trắng. Tôi hứa trước Tết sẽ lên Sơn La thăm nàng. Nhưng tôi chưa kịp lên thì nàng đã cùng một người bạn nữa xuống Hà Nội thăm tôi.

Tôi bố trí cho nàng và bạn ở trong phòng trọ của một người bạn thân hồi học đại học với tôi. Mấy hôm đó tôi suy nghĩ rất lung. Nàng thật sự yêu tôi, muốn lấy tôi và sẵn sàng dâng hiến cho tôi.

Tuy nhiên, thời gian ấy hoàn cảnh tôi còn rất khó khăn. Tôi chỉ là một nhân viên mới toe ở một Cty nhà nước vừa cổ phần hoá, tiền thân là Viện Thiết kế Nông nghiệp, lương tháng èo uột. Nơi ở chỉ là một phòng trọ chung với mấy người. Thậm chí tôi còn không có xe máy mà phải đi xe đạp. Nghĩa là tôi không đủ sức để cưu mang nàng. Còn chuyện lên Sơn La thì xem ra cũng xa vời quá. Tôi không có mối liên hệ nào ở đấy để có thể nhờ cậy trong chuyện xin việc. Tôi không thể bỏ công việc đang làm để dấn thân vào hành trình tìm việc đầy rủi ro ở một thành phố xa lạ. Ngoài ra, nếu lên Sơn La thì vừa quá xa quê hương, vừa phải rời xa Hà Nội, thành phố mà tôi rất đỗi yêu thích.

Tôi quyết định là phải chia tay nàng, không muốn làm khổ mình và khổ nàng. Tôi cũng quyết định là không lấy đi sự trinh trắng của nàng, mặc dù nàng sẵn sàng dâng hiến cho tôi, vì nghĩ nếu về sau nàng gặp bất hạnh thì tôi sẽ phải rất ân hận. Tôi phân tích cho nàng thấy tình cảnh của chúng tôi và khuyên nàng hãy quên tôi. Tôi gọi điện cho chị Vương để báo với chị điều đó.

Bắt xe ôm đưa nàng ra bến xe Sơn La và chờ cho đến khi xe chuyển bánh rồi khuất tầm nhìn, tôi cứ thế đi bộ lếch thếch trở về suốt mấy km như người mất hồn.

Trở về Sơn La, mấy lần nàng viết thư cho tôi nhưng tôi không hồi âm. Tôi muốn quên nàng và cũng muốn nàng quên tôi. Tôi thậm chí còn đem đốt tất cả ảnh và thư mà nàng gửi cho tôi để không còn bất cứ thứ gì gợi nhớ về nàng nữa.

Mối tình ngắn ngủi và đẫm nước mắt đó khiến tôi day dứt mãi khôn nguôi. Tôi vẫn định bụng là về sau lúc nào có điều kiện thì sẽ lên Sơn La thăm nàng.


<><><>

 


Cuối năm 2004, thời gian tôi đang làm cho Cty Xây dựng và Thương mại Miền núi thuộc Bộ GTVT, tôi lại có một chuyến lên Sơn La công tác.

Đã dự định từ trước nên lên đến thị xã Sơn La tôi lập tức đi tìm nàng, sau khi đã ổn định chỗ ăn nghỉ vào buổi tối hôm đó. Tôi đi cùng với cậu lái xe của Cty. Chúng tôi đến Nhà khách UBND tỉnh để hỏi chị Vương thì được biết là chị đã nghỉ hưu. Hỏi mấy lượt mới tìm được nhà mới của chị. Chị cho biết là nàng đã lấy chồng, có một đứa con trai và đã li dị chồng. Chị cho tôi địa chỉ nơi nàng thuê trọ ngay trong thị xã Sơn La.

Tôi tìm được đến nơi ở của nàng thì đã hơn 9h tối. Nàng cứ nhìn tôi chằm chằm, ngờ ngợ. Nàng nói, trông khuôn mặt tôi thì thấy quen nhưng chưa nhớ ra là ai. Lúc đó nàng đang ngồi uống rượu một mình. Tôi thực sự vô cùng cám cảnh.

Tôi nghĩ việc nàng không nhận ra tôi một phần là do buổi tối, một phần là do nàng đã uống rượu và một  phần nữa là sau khi lấy vợ thì tôi béo ra. Cuối cùng tôi đành phải “tự giới thiệu”. Lúc này nàng mới ồ lên một tiếng. Nàng lấy chén mời tôi uống rượu. Lúc đấy tôi còn lấy đâu ra tâm trạng mà nuốt nổi chén rượu.

Nàng kể với tôi là sau khi trở về từ Hà Nội một thời gian, bặt tin tôi, nàng đã lấy chồng. Tuy nhiên, thật không may, vợ chồng nàng sống không hạnh phúc với nhau và hai người đã li dị. Nàng sống một mình nuôi con. Công việc mưu sinh của nàng bây giờ là chụp ảnh du lịch quanh thị xã… Chia tay nàng mà lòng tôi trĩu nặng.

Ngày hôm sau, chúng tôi đã rời Sơn La nên tôi không còn gặp lại nàng nữa. Từ đó đến nay tôi cũng bặt tin nàng. Tôi vẫn cầu mong cho nàng được hạnh phúc, bình an./.

Source: Lê Anh Hùng

© 2016 About Us | Terms & Conditions